Tập cuối cùng của Chiến sĩ quả cảm vừa lên sóng vào tối Chủ nhật 02/11 với chủ đề Phá sào huyệt “Tử địa trắng”.
Mở đầu tập này, chương trình cho thấy khung cảnh bình yên của vẻ đẹp thiên nhiên cùng sự mộc mạc của người dân bản địa trong một bản làng dưới bầu trời Tây Bắc.
Đối đầu nhóm đối tượng với âm mưu tàn độc và thủ đoạn tinh vi, cuộc họp phương án tác chiến diễn ra vô cùng căng thẳng. Theo hồ sơ nghiệp vụ, xung quanh nhà đối tượng có 16 nhà dân cùng dùng chung một nguồn nước tự nhiên dẫn từ sườn núi về, lợi dụng việc người dân thường xuyên đi chân đất trong nhà, chúng dẫn điện lưới kích thẳng vào hệ thống nước sinh hoạt nhằm biến nước của dân thành “bẫy tử thần”.

Tình huống phức tạp hơn khi lực lượng triển khai chuyên án không chỉ phải đối đầu với nhóm tội phạm cố thủ trong boongke, mà còn gặp khó khăn do một bộ phận đối tượng truy nã và thân nhân bản địa đã bị khuynh đảo, đe dọa tinh thần bởi nhóm cầm đầu. Chúng lợi dụng mối quan hệ huyết thống và ảnh hưởng trong bản để kích động, cản trở lực lượng truy bắt, khiến quá trình tiếp cận mục tiêu trở nên vô cùng phức tạp. Vì vậy, trong quá trình đánh boongke, Công an phải bố trí lực lượng vành đai trong, ngoài để ngăn chặn các đối tượng truy nã bản địa từ bên ngoài nổ súng hỗ trợ tội phạm trong boongke. Đây là lý do chính khiến việc tiếp cận mục tiêu chủ động gặp nhiều trở ngại.
Thực tế, trong 16 hộ dân quanh nhà đối tượng, có tới 3 hộ có người bị truy nã. Do đó, khi tiến hành vận động người dân sơ tán, lực lượng chức năng phải ứng xử rất linh hoạt, lựa chọn thông điệp để các đối tượng truy nã và thân nhân hiểu rằng lực lượng chúng ta không nhắm vào họ, mà chỉ yêu cầu ra khỏi khu vực nguy hiểm, cách xa boongke.
Với tinh thần tinh gọn nhất, chắc chắn nhất, an toàn nhất nhưng cũng hiệu quả nhất, ban chỉ huy ban chuyên án phân công các vị trí phù hợp. Chiều hôm ấy, Tiến Luật cùng tổ trinh sát và Thượng tá Mùa A Của (chiến sĩ từng tham gia chuyên án 18TN, 19TN) cơ động bằng phương tiện xe máy đến một đoạn trong rừng và xuống xe tiếp tục hành quân vào bằng đường đồi. “Tổ trinh sát là một trong những tổ nguy hiểm. Cứ bị phát hiện là chết”, Tiến Luật chia sẻ.

Về phía tổ sơ tán người dân, Neko Lê và Hưng Nguyễn phải chậm rãi thuyết phục người dân di tản sang vùng lân cận. Đây có thể nói là một nhiệm vụ không chịu áp lực như chiến đấu nhưng lại phải thực hiện một cách cẩn thận trong sự cảnh giác cao độ. Đề phòng rất nhiều trường hợp như người dân có lòng tin với đối tượng, người dân là bà con của đối tượng hay thậm chí là đồng bọn. Bên cạnh đó, việc thuyết phục tất cả thế hệ của một gia đình rời khỏi ngôi nhà mà họ xem là tài sản quý báu và là nơi an toàn nhất cũng không hề dễ dàng.
Từ tờ mờ sáng, các cán bộ, chiến sĩ vào vị trí đã được phân công theo từng tổ tấn công bắt đầu thực hiện nhiệm vụ triệt phá, truy bắt 2 đối tượng truy nã. Xe chỉ huy dẫn đầu, tiếp nối theo đó là dàn hoả lực với 2 con xe bọc thép S5, 2 con xe Ram và rất nhiều phương tiện hỗ trợ phía sau, cùng 2 xe cứu thang ở cuối cùng tiến gần đến boongke của đối tượng.
Sau khi “thập diện mai phục” boongke đối tượng, Đại tá Trần Thanh Sơn chỉ huy tổ trinh sát & kỹ thuật tắt điện và nổ súng ngay sau khi chúng đang tiến đến gần máy phát điện. Đồng thời, S51 chọn vị trí bắt hạ camera quan sát của chúng.
Theo chỉ đạo của ban chỉ huy chuyên án, trước tiên kêu gọi các đối tượng ra đầu thú, nếu đối tượng không hợp tác và có thái độ thách thức chúng ta sẽ đẩy đuổi, nếu vẫn không hiệu quả thì lực lượng được phép tiêu diệt bọn chúng. Sau khi nhận thấy đối tượng kiên quyết không đầu hàng, các chiến sĩ tiếp tục tấn công bằng quả cay, quả nổ để hạn chế tầm nhìn và sức tấn công của chúng. Trong lúc đó, Song Luân cầm khiên chống đạn cùng MONO đột kích thâm nhập trong nhà để đánh bắt đối tượng.

Cuộc đấu súng của ta và kẻ ác nổ ra khiến người mẹ già của đối tượng đang ngồi trên phương tiện của ta hoảng sợ rơi nước mắt. Động viên người mẹ, Kiều Minh Tuấn dù mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy có một chút xúc động, thương xót cho nỗi niềm của bậc cha mẹ. Khi đứng trước loa thuyết phục con trai, bà nghẹn ngào cầu xin con đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của pháp luật và “về với mẹ”.
Giữa bầu không khí căng thẳng của cơn mưa đạn bay, tiếng người mẹ vang vọng khiến Kiều Minh Tuấn, Song Luân không kìm được nước mắt. “Tôi cảm giác được sự sợ hãi và đau đớn của người mẹ. Mình nổi da gà và tự nhiên mắt mình cay cay”, Song Luân mắt đỏ hoe vì xúc động, nhưng anh vẫn giữ vững tinh thần hướng mắt về phía trước.
Tiếp tục bắt giữ đối tượng đầu hàng thứ hai là kẻ cứng đầu và sẵn sàng hy sinh tính mạng của hắn để đem quả mìn đến gần vị trí 3 chiến sĩ mũi đánh bắt của ta. Nhận thấy bất thường, một chiến sĩ lập tức áp chế đối tượng xuống đất, trong khi đó MONO nhanh nhạy, dứt khoát dùng chân đá văng quả mìn đang nằm cận kề Song Luân để báo vệ cho đồng đội. Hành động dũng cảm của MONO cho thấy sự trưởng thành của cá nhân anh sau thời gian được huấn luyện nghiêm ngặt và sát sao tại các đơn vị cũng như tinh thần đồng đội, tính an toàn luôn được đặt lên hàng đầu.
Đối đầu nhóm đối tượng cố thủ, chỉ huy lệnh cho xe thiết giáp S51 tấn công, phá dỡ cổng chính, mở đường cho S52 tiếp cận và bao vây ở vị trí nhà kho, mở đường cho tổ đột kích thâm nhập, đánh bắt đối tượng ngoan cố.
Bằng những hành động dứt khoát và sự phối hợp chính xác đến từng giây sau nhiều giờ đấu trí, đấu lực căng thẳng, lực lượng ta đã khống chế thành công đối tượng truy nã. Nhưng khi tiếng súng vừa ngưng vọng giữa rừng núi, mối hiểm nguy vẫn chưa kết thúc. Ngay lập tức, Thành Trung và Lê Dương Bảo Lâm cùng tổ rà phá bom mìn tiến vào hiện trường. Họ phát hiện những công cụ chết chóc được sắp đặt sẵn để hủy diệt bất cứ ai đến gần. Không còn tiếng hò hét, không còn tiếng đạn, chỉ còn nhịp thở nặng trĩu và tiếng lách cách của những bàn tay đang lần từng sợi dây, cắt bỏ kíp nổ trong thinh lặng tuyệt đối.

Khoảnh khắc ấy, người ta thấy rõ sự quả cảm không chỉ nằm ở chiến trường lửa đạn, mà còn trong những giây phút đối mặt với cái chết trong tĩnh lặng. Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là một nhịp đập của lòng can trường – để rồi khi khói tan, bình yên lại được giữ trọn cho vùng đất này.
Sau cùng, lực lượng Cảnh sát PCCC & CNCH tiến vào boongke – nơi vẫn còn âm ỉ khói lửa và tàn dư của những vũ khí tự chế. Họ lặng lẽ làm việc giữa mùi khét thuốc súng, giữa những bức tường cháy đen, những vệt đất còn hằn dấu chân chiến đấu. Mỗi tia nước phun ra không chỉ để dập tắt ngọn lửa vật chất, mà còn như xoa dịu phần nào những tổn thương, mất mát sau trận chiến.


